Trong bốn mùa luân chuyển của đất trời, có lẽ mùa xuân vẫn là mùa đẹp nhất. Bởi sau những ngày đông âm u lạnh lẽo, những cành cây gầy mình khẳng khiu trụi lá là những ngày đất trời chuyển mình đổi thay. Nắng mưa cứ luân chuyển và hình thành nên quy luật tự nhiên của vũ trụ: xuân – hạ - thu – đông .
Mùa xuân là mùa khai hoa, mùa của muôn hoa khoe sắc rực rỡ, kể cả cỏ cây vạn vật của đất trời cũng đổi thay, đâm chồi với sức sống mãnh liệt nhất. Phải chăng vì thế, cứ mỗi độ xuân về lòng người luôn đầy háo hức và rộn ràng? Xuân về, lòng người dường như luôn tràn đầy niềm tin viên mãn. Mùa xuân, tôi lại chợt nghĩ về tuổi trẻ.
Người đời vẫn thường ví tuổi trẻ con người chính là mùa xuân, nói đến tuổi xuân chính là nói đến tuổi trẻ. Nhưng xuân của vũ trụ vẫn cứ luân hồi, xuân của đời người một đi không trở lại. Cho nên mới nói, nhân gian rộng vô cùng, chỉ có đời người là hữu hạn mà thôi.
Tuổi trẻ của một người chính là quãng đời thanh xuân đẹp nhất. Là quãng đời mà mỗi ai đã đi qua đều muốn một lần được quay trở lại. Bởi đó là quãng đời ta sống với những ước mơ, đam mê và hoài bão. Là quãng đời cho phép ta cháy hết mình, sống và cống hiến cao độ đến từng phút giây.
Đó là những ngày ta rong ruổi trên những quãng đường thiện nguyện, gom góp những chiếc áo ấm về cho trẻ em nghèo vùng cao, là những tối miệt mài giảng bài cho những em nhỏ ở lớp học tình thương. Đó là những ngày đôi chân chạy đi không biết mệt mỏi, chạy cho kịp hoàn thành những mục tiêu, những khát khao đang theo đuổi. Đó là những ngày mê xách ba lô rong ruổi khám phá những vùng đất mới, để hiểu thêm về lịch sử - văn hóa của một dân tộc. Là những ngày hăng say tham gia các khóa học đào tạo kĩ năng mềm để có thêm hành trang vững tin vào đời…
Tuổi trẻ thời nào cũng cần phải có khát khao và biết nuôi dưỡng ước mơ của mình. Thời trước, người trẻ khát khao được cống hiến nhiều hơn cho đất nước, nhất là thời kì đất nước còn nhiều khó khăn. Thời nay, có lẽ do cuộc sống quá đầy đủ nên ước mơ của người trẻ cũng nhỏ bé dần. Đôi khi, có bạn trẻ chỉ ước mơ được sở hữu những món đồ hàng hiệu, hay “con dế” xịn… thế là đủ. Có lẽ, vì quá sung túc trong thời đại mới nên người trẻ đã đánh mất ước mơ và khát khao của mình chăng? Có bạn đã biện minh với tôi rằng, cuộc sống đầy đủ rồi thì ước mơ cái gì nữa!
Mùa xuân về, cũng là mùa để chắp cánh những ước mơ, khát vọng và lí tưởng sống. Tuổi trẻ nhất định phải có ước mơ, ước mơ đó phải hướng đến mục đích nhân sinh và giúp người trẻ đạt đến bình yên trong tâm hồn, xóa tan những khoảng không cô đơn và trống rỗng trong lớp người trẻ hiện nay…
Vì mùa xuân thì bất biến, nhưng con người lại chỉ có một tuổi trẻ để sống. Đừng để tuổi xuân trôi hoài, trôi phí để đến khi chợt ngoảnh lại thì chỉ còn một nỗi niềm nuối tiếc khôn nguôi:
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”
(Thơ Xuân Diệu)
ST