Lặng nhìn từng giọt cà phê rơi, trong một hoàn cảnh nào đó, cũng là một điều rất thú vị. Tất nhiên cũng có người vô quán ca phê vì ghiền, ghiền bàn ghế, ghiền bạn, ghiền quán và ghiền… cà phê. Nói ghiền đủ thứ như vậy bởi có một số người, sáng sớm được vợ pha một ly cà phê tại nhà rồi, vẫn phải ra quán tiếp tục nhâm nhi thêm một ly nữa! Có những bàn cà phê lúc đầu chỉ có hai người ngồi uống, một lát sau, “hội nghị bàn… cà phê” nở dần ra thành bốn năm ông, rồi có khi lên tới cả chục ông ngồi chen nhau chổng sức mà… tán! Ở đâu không biết, chứ ở tại cái thị xã nhỏ này, sáng trưa chiều tối, quán nào cũng có người tấp nập. Nhiều ông cán bộ hẹn với “đối tác” xử lý công việc luôn tại quán. Làm như ly cà phê làm cho người ta “sáng ra” sao đó! Riết rồi, buộc cơ quan quyền lực phải ra chỉ thị hẳng hoi cấm cán bộ, công chức ngồi quán trong giờ hành chánh, có bộ phận thỉnh thoảng đi kiểm tra đàng hoàng.
Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước nâu thẫm mà khiến lòng ta say mê đến lạ? Từng giọt, từng giọt ánh đen rơi xuống cùng với vị đắng sẽ dần tan nơi đầu lưỡi, sao mà hấp dẫn! Có phải chăng mỗi giọt cà phê kia âm thầm rơi xuống là những “giọt tình cảm” (như cái tên của một quán nào đó), đọng lại trong từng con người? Khác với giọt rươu, giọt cà phê giúp con người ta tĩnh trí lại. Và, thật ra, cà phê không thích ồn ào, thậm chí khi nép vào một góc khuất nào đó sẽ càng thú vị hơn. Ly cà phê gợi cho ta những nỗi niềm, có khi gợi lên những suy ngẫm sâu xa, lúc miên man. Để ý một tý sẽ thấy có lúc hai người lặng thinh, nhìn ly cà phê và vị đắng ngấm dần, tàn dần… Khi ấy chỉ một mình ta cảm nhận sự đời một cách trầm ngâm trước ly cà phê. Đấy là giây phút riêng mình, không gian riêng mình.
Và, xin đừng nghĩ rằng uống cà phê là chỉ để giết thời gian. Trong nhịp sống hối hả, đến một lúc nào đó, ta cần ly cà phê như để suy ngẫm về hương vị cuộc sống vừa đắng, vừa ngọt, thăng trầm và chông gai… Hãy thử xem, bạn nhé!