Trung thu nay có còn trong veo nỗi niềm Trung Thu như bọn trẻ tôi ngày ấy hay không?
Không biết tự bao giờ, từ khi được sinh ra, trong tôi đã tồn tại sự háo hức mỗi độ Trung Thu về. Và tôi tin rằng, ai cũng có những mùa Trung Thu riêng cho mình, không Trung Thu nào giống Trung Thu nào nhưng tâm hồn thơ trẻ là giống nhau, sự háo hức đó là giống nhau. Dẫu bạn có 5 tuổi, 15 tuổi, 25 tuổi... hay nhiều hơn ngần ấy tuổi cũng đều mong ngóng, nôn nao khó tả mỗi độ Trung Thu sắp về chạm ngõ...
Không Trung Thu năm nào tôi được về quây quần bên gia đình mình. Nhớ câu slogan của một nhãn hiệu rằng "Trung Thu là Tết tình thâm", không nhớ rõ lắm, mang máng nhớ mang máng quên. Hơn mười năm, tôi đều có những cái Tết Trung Thu xa gia đình. Giữa phố ồn ã, viễn xứ bơ vơ, chỉ mình tôi lang thang giữa lòng phố ngắm nhìn mọi người nô nước rước đèn, thả đèn trên sông mà thấy lòng mình quạnh quẽ dễ sợ. Năm nào cũng thế, tôi đều dành chút ít thời gian lang thang xem người ta vui Trung Thu như thế nào trên đất khách. Lang thang đạp xe, thấy mình bơ vơ đến tội, hoặc vả tệ hơn, bên bờ sông nhìn những ngọn đèn được thả trên sông rồi cứ thể để mặc nước mắt chảy tràn, để mặc nỗi nhớ quê tràn ra lênh loáng. Với tôi, những đêm trăng luôn đẹp và trăng đêm Trung Thu là đẹp nhất. Nhưng không phải Trung Thu nào cũng có thể thấy trăng, vì thời gian này là mưa miết. Bọn trẻ con thấp thỏm với thời tiết thì người lớn còn thấp thỏm nhiều hơn. Phần vì sợ Trung Thu trong bọn trẻ không trọn vẹn, phần vì sợ chính bản thân mình không tìm lại được những niệm hoài về Trung Thu ngày thơ bé...
Vậy đó, cứ lớn lên, cứ bay đi nhưng Trung Thu vẫn níu giữ nỗi nhớ dài miên man vô tận. Tôi nhớ, ngày bé, nhà tôi gần kề bên trường học, ba mẹ công tác trong trường nên được mọi thầy cô ưu ái hơn. Trung Thu thích nhất là được phát quà bánh, bao giờ tôi cũng được nhiều bánh hơn các bạn mặc dù chả thích ăn loại bánh được phát... Rồi được xách đèn Trung Thu đi chơi với bọn bạn, đốt nến... Ngày xưa toàn chơi lồng đèn giấy kiếng, mỗi lần lỡ tay làm cháy đèn là buồn đến phát khóc.
Trung Thu nay...
Trung Thu nay dường như khác lắm, chỉ có sự náo nức là vẹn nguyên. Bọn trẻ con bây giờ toàn chơi đèn điện, loại đèn Trung Quốc nhiều hình dạng, phát ra tiếng nhạc và quan trọng là đèn được thắp bằng pin nên không sợ cháy.
Sáng nay, tôi gặp một bé con tiểu học, hỏi: "Thế con đã mua đèn chưa?", nó bảo: "Con không mua đèn, mua đèn tốn tiền, để tiền mua bánh ăn ngon hơn". Tôi ngạc nhiên đến độ ngơ ngẩn. Không hiểu từ đâu bọn trẻ có những suy nghĩ sặc mùi tiền nong thế chả biết. Rồi không biết tất thảy trẻ con khác hiện nay có như thế không? Có còn trong veo nỗi niềm Trung Thu như bọn trẻ tôi ngày ấy hay không? Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó, nhưng nếu được tôi vẫn thích những đứa trẻ ngày nay giống như bọn trẻ con trạc tuổi tôi ngày xưa vậy đó, cứ vô tư mà chơi đùa để có được những mùa Trung Thu trọn vẹn trong suốt cuộc đời mình...
Và đêm nay, những đứa trẻ gần khu nhà tôi sẽ được rước đèn tung tăng Trung Thu giữa mùa trăng tháng Tám, chắc trời sẽ không mưa, trăng sẽ tròn sánh vành vạnh cả một bầu trời quê...
Sưu tầm