Rồi nhiều ngày trôi qua, tôi chẳng còn nhớ rõ. Nhưng đó hẳn là một sáng mùa đông lạnh tê tái. Bởi khi tôi choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng thì chiếc đồng hồ đã điểm những khoảnh khắc đầu tiên sang giờ thứ 8 của ngày mới. Ca học buổi sáng đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ. Tôi ngao ngán bước ra khỏi chăn, không quên choàng thêm chiếc áo khoác mỏng. Vật thể lạ được tôi phát hiện trong trạng thái nằm ngoan ngoãn trên bàn học của tôi nơi góc phòng. Là một cốc cà phê giấy còn âm ấm. Phía dưới cốc có một tấm thiệp nho nhỏ, chữ của chị gái nắn nót trên nền giấy vàng vàng “Rồi sẽ có người chuẩn bị cho em những cốc cà phê khác, trong những buổi sáng rất khác, với những cảm xúc thật khác. Chị yêu em”. Bữa đó tôi quyết tâm đến trường, sau nhiều ngày chìm trong buồn nhớ. Phải bước tiếp, phải sống vui, bởi luôn có người yêu tôi nhiều đến thế! Chị đã cặm cụi dậy sớm chuẩn bị cốc cà phê nhỏ xinh. Chị bận rộn với việc học thêm văn bằng hai ở trường, với công việc ở một tòa soạn báo nổi tiếng, nhưng chị vẫn luôn dõi theo tôi, dù chưa từng nói ra một lời an ủi…
Tác giả: Nguyễn Thị Thùy Dung